Huong Anh's Artpothecary's profile

CINQUE TERRE - a Fotos/Sketches Journal

CINQUE TERRE 
a FOTOS/SKETCHES JOURNAL
by Huong Anh

This fotos/ sketches journal is dedicated to my spring trip to the terrific, effortlessly beautiful villages of CINQUE TERRE

_

Tháng ba vừa qua bỏ lại những ngày mưa rét buốt của London, tôi lên đường hướng về miền ấm áp Cinque Terre. 
 
 
CORNIGLIA
Có tấm palette xanh người hoạ sĩ nào đã bỏ quên

Ở đây người ta sống trong nhịp thời gian của đất, của trời, của núi rừng và biển cả. Những người nông dân sáng sáng thức giấc chờ đợi một ngày nắng đẹp, đến mùa gieo trồng họ chờ đợi những cơn mưa và đến tầm cuối mùa xuân thì vỡ oà khi cam quýt chín vàng nở rực cả một vùng trườn dốc xanh biếc. Ngày tôi đến là vào giữa tháng ba, khi đó những trái cam, chanh, quýt đầu tiên đã bắt đầu khẽ lách mình qua trùm lá xanh để lắc lư theo điệu gió. Những điểm vàng dần hiện lên chấm phá trên bức toan xanh yên bình của vùng đất Corniglia - tôi tiếc rẻ giá mà mình đến muộn hơn một, hai tuần thôi thì có lẽ trước mắt đã là cả một biển vàng típ tắp! Biển vàng ấy sẽ chạy tới cuối vách đá, nơi có hàng rào gỗ và những tuyến đường vận chuyển cam chanh từ vườn tới công xưởng, nhìn từ xa tất cả sẽ trở nên quá tí hon và biển vàng cứ thế mà vươn mình chạm tới màu xanh ngát của biển khơi mênh mông vạn dặm…

​Tôi đứng ở đỉnh dốc của một khu vườn thuộc loại rộng nhất khu vực, hứng lấy làn gió thơm thoang thoảng mùi cam chanh và cố nheo mắt trông ra xa hơn để tìm lấy dấu vết đường chân trời. Một màu xanh thăm thẳm kết nối bầu trời và mặt nước, nắng óng ả rót mình trên mặt biển bình yên. Mười hai tiếng nữa thôi khi mặt trời trở về lòng biển để nhường chỗ cho màn đêm thì cảnh vật trước mắt tôi chắc chắn sẽ nhuộm một màu hoàn toàn khác, vậy lúc này hãy cứ tranh thủ tận hưởng đã, uống lấy màu xanh này như một kẻ khát tự do. 
 
Ngày trước khi được hỏi sau này thích có nhà ở thành phố hiện đại hay vùng quê bình yên, tôi hay trả lời ngay rằng tôi chọn thành phố. Tôi ngại cuộc sống tách xa những tiến bộ hiện đại, không thích những quãng đường đi bộ nắng oi và mùi đất ươm nồng bốc lên sau mỗi cơn mưa làm tôi khó chịu. Nhưng đó là trước khi tôi được đặt chân tới những nơi như thế này, đúng là càng đi xa cuộc sống càng cho ta nhiều lựa chọn, bầu trời càng rộng mở và ta sẽ nhìn mọi thứ dưới con mắt lạc quan, cởi mở hơn. Tôi nghĩ càng với những người đi nhiều thì đến một lúc nào đó họ sẽ tìm thấy một nơi cân bằng mọi giác quan, một nơi có thể không phải quê hương nhưng tin rằng đó là nơi để trở về.
 
Khi nắng đã lên, tôi rời mắt khỏi chiếc thuyền trắng đang bập bềnh ngoài khơi để hướng về hai ngôi làng còn lại. Những cánh chim hải âu bay theo tôi dọc con đường núi nối liền những ngôi làng của Cinque Terre – đường từ Corniglia ngược trở lại Manarola mất tầm gần một tiếng đi bộ, quá dài cho một ngày nắng nóng và quá ngắn cho một hành trình đẹp đến vậy. Con đường ngoằn ngoèo uốn mình theo rặng núi, đi mãi đi mãi ngoảnh sang phải là thấy đại dương mênh mông trải rộng như thước phim panorama, nghiêng đầu lên trên là thấy ngút ngàn rừng xanh và những vách đá nhú lên từng bụi xương rồng đã bạc màu xương gió. Nhìn cành hoa dại mảnh mai vàng ố cố vươn mình khỏi khe đá để lao về phía biển xanh, tôi càng cảm thấy mình cô đơn và thật nhỏ bé.
 
“ Tôi hai mốt, đi nhiều nhưng hay đi một mình, được ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp, được đắm chìm trong bao khoảnh khắc nhưng chưa tìm thấy ai bên cạnh để sẻ chia..”
- Trích từ nhật kí mùa đông năm ngoái tôi ghé thăm Florence.
Nước Ý quả thật đẹp, nhưng ở ngóc ngách này thì vẻ đẹp khiến lòng tôi nở hoa, ở phương trời kia thì khiến con tim tôi quặn lại.
 
MANAROLA
Một công trình xinh xắn của con người và thiên nhiên
 
Ngôi làng Manarola hiện ra sau một ngã rẽ lớn, từng ngôi nhà sơn màu pastel nối tiếp nhau nhấp nhô trên một con vịnh nhỏ - tất cả đẹp y như trên một tấm postcard: rực rỡ và cực kì nên thơ. Bãi tắm mọc lên ở Manarola này kể từ thời Dante cất bút viết nên Divine Comedy, từ xa tôi có thể trông thấy những bộ bikini rực rỡ sắc màu đang nằm phơi nắng trên mỏm đá cạnh cảng. Tôi tự hỏi không biết hồi chưa có áo tắm thì người ta bơi ở nơi công cộng như thế nào, bao giờ phải tìm hiểu mới được? Nước tháng ba có lẽ còn hơi lạnh để thoả thích nhảy sóng nhưng nắng tháng ba thì quá đủ ấm áp cho một “Do nothing day”, lim dim phơi mình trên bãi đá với một cuốn sách hay bên này và ly nước chanh mát lạnh bên kia. Sóng đánh nhịp nhàng bắn cả bọt lên bờ cảng gỗ, tôi theo một chú chó lông dài đi men lối cảng chạy áp vào chân vách đá, bắt gặp những người ngư dân đang gỡ tấm lưới xanh khổng lồ ánh lên màu nắng trong. Tôi thích ngắm nhìn cách người ta lao động, họ xuề xoà trong bộ đồ bảo hộ, chân tháo vát nhảy từ thuyền này sang thuyền kia, tay đan vào mắt lưới, miệng không ngừng nói cười.
 
Ở Manarola con người xuất hiện nhiều hơn ngôi làng bên cạnh, bạn sẽ gặp nhiều du khách hơn, nhiều hàng quán hơn, nhiều ngư dân hơn, thậm chí nhiều chó mèo và hải âu hơn nữa. Corniglia thì bình dị và bớt màu mè, nơi đó là vương quốc của Vitamin C và những trang trại, miệt vườn xanh tươi tốt. Tôi nghĩ ở đâu cũng đẹp cả, cũng có cái hay và sự quyến rũ riêng. Dòng chảy du lịch đổ về Cinque Terre này như một lẽ tự nhiên rằng thiên nhiên đã cho thì con người ta hưởng thụ. Tuy nhiên Cinque Terre vẫn đặc biệt đáng mến ở chỗ dù đã nổi tiếng và hút khách, được UNESCO bảo trợ và đầu tư phát triển du lịch nhiều nhưng cảnh quan thiên nhiên vẫn mang một vẻ đẹp trù phú, mênh mang, người dân khai thác rất thông minh, vẫn để lại chút gì nguyên sơ để dù ngồi góc nào thì ta cũng cảm thấy như đang được thiên nhiên ôm vào lòng vậy. 
 
RIOMAGGIORE
Nơi tình yêu khép lại
 
Cách đây ngàn năm vùng biển Địa Trung Hải này từng hoành hành những tên cướp biển “buccaneers”, dân làng khi đó phải ẩn mình xa trên núi và những ngôi nhà của họ thì nằm lọt thỏm trốn giữa những vườn cây. Các toà tháp canh bằng đá khi trước được dựng lên để phòng khi những tay cướp biển bén mảng thì bây giờ vẫn hiên ngang đứng đó, vừa để gợi nhớ lại một thời đại gươm đao đạo tặc, vừa đóng vai trò lãng mạn hơn là địa điểm lý tưởng cho những bộ ảnh cưới, cho những cặp đôi hẹn hò yêu đương... Tôi dừng chân ở tháp canh của ngôi làng Riomaggiore vào 5 giờ chiều, địa điểm cuối của cuộc hành trình, khi ấy gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn và những con thuyền bé dần tụ tập hết về bến cảng. Giống như Manarola thì Riomaggiore cũng được hình thành từ những con hẻm nhỏ nhắn, những cửa tiệm rực rỡ sắc màu và một bến cảng dài như chiếc lưỡi khổng lồ đưa ra liếm lấy những con sóng.
 
Mặt trời dần lặn, đường chân trời từ từ ửng màu cam, hồng, tím - cả vùng đất rực rỡ nhạt dần trong ánh tà dương và đổ về tông màu pastel ấm áp. Gió biển rít lên mang theo những tầng mây trôi dạt đang tối dần, màn đêm sắp sửa hiện hữu. Từ đây tôi có thể trông thấy những ngôi nhà xinh xắn ở phía làng Manarola xa xôi kia đang lặng lẽ lên đèn. Ngồi cạnh tôi là một cặp vợ chồng già tầm 70 tuổi, ông ôm lấy bà, họ thì thầm và khúc khích cười về một chuyện gì đó, chắc là cười mấy con hải âu. Sau đó một lúc rất lâu cả ba người chúng tôi chỉ ngồi lặng yên nhìn về phía chân trời, nghe tiếng sóng ì oạp đánh và nhìn mặt trời ánh lên chút tia nắng le lói cuối cùng trước khi bình thản chìm vào lòng biển khơi. 
 
The horizon was glowing pink, orange then pastel, the breeze off the ocean was cool now, clouds had turned dark blue and soon night would come. Sitting next to me was an old couple, about 70, I had no idea how could they even climb down to this rock shore. He hugged her in the arms and they laughed about something, maybe seagulls. Then for a long time the three of us just sat, staring into the horizon and listening to the soft slapping of the waves. And then magic happened.
 
Nếu bình minh là thời điểm dễ mang lại cho ta niềm cảm hứng thì hoàng hôn khiến ta mơ mộng về tình yêu. Cinque Terre là một nơi đặc biệt để ta trải qua cả hai cảm giác ấy, dù là bất cứ thời điểm nào trong ngày. Rừng và biển có nhớ, trước tôi đã có bao nhiêu người tới và phải lòng vùng đất nên thơ này?
 
 
 
“Nếu có thể đong đầy gió biển vào chiếc lọ
Mình sẽ mang nó tới nhà bạn
Và đổ lên mảnh vườn…
Sắt trên khung cửa nhà sẽ rỉ màu
Chiếc thuyền được neo đậu trên cát
Sẵn sàng cho mùa hạ
Những tà áo phơi phẳng phiu
Cát lưu lại trong túi
Và chẳng còn gì trong tâm trí đâu..”
 
Cảm ơn bạn đã theo dõi đến cuối cuộc hành trình của mình,
mình hi vọng có một ngày bạn cũng sẽ đặt chân tới Cinque Terre và yêu mến miền đất xinh đẹp này.
_
 
Thank you so much for following me into this journey,
I wish you all had a lovely time and for those who already planned to visit Cinque Terre, 
brace yourself, you will certainly get lost and fall in love
with this mesmerising magical land
 
: )
 
CINQUE TERRE - a Fotos/Sketches Journal
Published:

Owner

CINQUE TERRE - a Fotos/Sketches Journal

A Photos/Sketches Journal dedicated to my spring trip to the lovely Cinque Terre, Italy.

Published: